Kỳ Đài Là Bãi Ấu Đài
Kỳ Đài Là Bãi Ấu Đài
Hai mươi năm Bắc-Nam nội chiến,
Bao triệu người dâng hiến cuộc đời.
Đoàn kết là chữ đầu môi,
Nói ra như thể nước trôi qua cầu.
Triệu người đi, bao vạn lời thề,
Khi nào dân chủ mới về Việt Nam.
Ra đi lúc tuổi còn non,
Bây giờ già yếu, nhờ con trong nhà.
Việt qua đây dư ăn đủ ấm,
Ai chịu cày sẽ lắm ấm no.
Mọi người đều có ô-tô,
Nhà to cửa rộng, ra vô dễ dàng.
Một số người thề không bỏ cuộc,
Thắt “quốc gia” vào ruột của mình.
Thói quen ăn trước ngồi trên,
Diễn văn thích đọc, mượn tên cộng đồng.
Tự phong nhau chức này chức nọ,
Đến khi già, từ nhiệm về hưu.
Do là tuổi đã về chiều,
Cử người kế nhiệm theo điều nội quy?
Chống “Việt công”, chiêu bài thượng sách,
Chống “Ca nô” không cách nào hơn.
Ra đi bỏ lại tình thương,
Bỏ luôn tiếng gọi quê hương của mình?
Một số người nguyện thề “giữ lữa”,
Giương cờ vàng lên nữa từng mây.
Thuở xưa súng đạn liền tay,
Giờ thời lên mạng, viết hay cũng nhàm.
Cuối Tháng Tư cộng đồng kề lại,
Về Kỳ Đài ngồi lại với nhau.
Mỗi bên cổ động cho đông,
“Phe” nào cũng muốn chiến công về mình.
Các chủ tịch trong lòng nao nức,
Hãy cùng nhau góp sức tăng công.
Ai diễn văn, ai này nọ?
“Cùng họ” bên này – “Khác họ” bên kia.
Quốc hận năm nay có gì lạ,
Hay vẫn còn nhục mạ lẫn nhau?
Hãy nên thức tỉnh cho mau
Cùng là người Việt, cùng màu da ngâm.
Người yêu nước không cần biểu ngữ,
Hơn thua chi hai chữ “quốc gia”.
Việt Nam đất nước của ta,
Quê hương còn đó, còn ta bạc tình.
Hãy đứng lên “Nối Vòng Tay Lớn.”
Để con tim chống lớn, mau khôn.
Tình yêu xoa dịu đau thương,
Bắc-Nam đoàn kết, quê hương của mình.
Thật đoàn kết thì không bối rối,
Hãy phá tang bóng tối hồ nghi.
Hận thù tìm lối ra đi,
Cảm tình thật sự mấy khi đổi màu.
Ghét thương vò xé thân ta,
Dù rằng khác họ, tuy xa mà gần.
Đồng hương nên thật ân cần,
“Amen”, “Mô Phật”, mộ phần Việt Nam.
Mất cha mất mẹ đã lâu,
Nếu quê hương mất, làm trâu suốt đời.
Jim Huỳnh
April 21, 2024
49 Năm Xa Quê Hương